66 ngày kì diệu! Cover Image
66 ngày kì diệu! Profile Picture
9 Thành viên

🎯 𝐒𝐩𝐢𝐝𝐞𝐫 𝐌𝐚𝐭𝐫𝐢𝐱 𝐍𝐅𝐓 nền tảng 𝐁𝐋𝐎𝐂𝐊𝐂𝐇𝐀𝐈𝐍 l Đầu Tư Tiền Dạng Mã Hóa 𝐍𝐅𝐓 -
💰 Không giam vốn ( gốc + lãi trả về theo ngày - tham gia sẽ được bảo hiểm vốn 100% trong lần đầu tư đầu tiên) Có thể rút gốc về giữa chừng
💰 Gói đầu tư: 30$ - 100$ - 500$ - 3.000$ - 10.000$
💰 Lợi nhuận gói đầu tư: 10% - 23% - 25% - 28% - 32%
💰 Lợi nhuận Full Set Trang bị Spider: 32% - 52% - 65% - 70%
bị ( 30-102% / 30 ngày ) 🌹 Lợi nhuận hoa hồng 3 cấp: 15% - 10% - 5%
💎💎Có chơi free cho các a chị đang muốn tìm hiểu hoặc chỉ để tuyển reff
⏩ Link đăng ký : https://bit.ly/32II6M8
👥 Telegram: https://t.me/SpiderMatrixNFT
- ☎ Zalo : https://zalo.me/g/nkjlio348
🌐 Website: https://www.matrix-vn.com/

image

HÃY LÀM ĐỂ GIỎI-ĐỪNG ĐỂ GIỎI MỚI LÀM
[ SỢ!!! ]
Ngày còn bé, tôi thường sợ rất nhiều thứ, cái tôi không bao giờ sợ đó là SỢ MA. Tôi nghĩ tôi là người can đảm nhất thế gian nay rồi còn gì. Nhưng mỗi lần ai nhờ tôi làm gì, tôi đều SỢ.
Tôi SỢ ảnh hưởng đến việc học của tôi, trong khi tôi ngồi ì mông hàng tiếng đồng hồ để tiếp tục lên mang chát chít với nickname “công chúa bong bóng”.
Tôi SỢ người tôi cảm nắng biết được tình cảm “ngok ngek” của mình, “mặc dù việc biết hay không thì cũng chẳng làm mất đi hòa bình thế giới” - bạn tôi bảo thế
Tôi SỢ tôi chưa đủ giỏi, chưa đủ lớn, chưa đủ kiến thức, chưa đủ vững vàng….. thôi mệt quá… tóm lại là “TÔI SỢ” !!
Rồi một ngày, khi Sài Gòn bắt đầu cuộn mình trong cái se lạnh của đầu đông, thì tôi lại cuộn mình trong hàng mớ cảm xúc chênh vênh, hỗn độn của tuổi trẻ. Ngoài việc theo đuổi tấm bằng đại học cho bằng bạn, bằng bè, thì tôi còn theo đuổi cái gì nữa?
**27/6/2017 - Tôi đã viết vội ra mấy dòng nhật kí: “ Sài Gòn về đêm, vẫn con đường ấy. Vẫn chiếc xe đạp Martin trắng sờn màu lon ton chuyển bánh trên con đường quen thuộc. Xe đã về đến cổng nhà, nhưng bánh xe cứ đi thẳng mãi. Hôm nay, mọi thứ xung quanh mờ ảo đến kì lạ. Con đường, ánh đèn, âm thanh, những hàng cây… là những cảnh vật ấy, hiện hữu như vô hình. Cơn gió lạnh về đêm thổi hùa vào. Tất cả mọi giác quan như đang hướng vào bên trong cơ thể nó. Cảm giác như thành phần còn sót lại sau ngày tận thế chỉ có một mình nó thôi! Những xúc cảm thân thuộc ùa về. Nhịp tim nấc lên thành tiếng, nó như đứa trẻ lạc đường đang tìm kiếm mẹ. Thu mình vào một góc đường, trầm tư suy nghĩ về mọi thứ, gạt đi mọi sự yếu đuối này. Nó đã về!”
Đêm hôm đó, tôi đã khóc một cách bất lực và yếu đuối bên vệ đường, tôi tự nhủ:
“Mình không thể cứ mãi chìm chắm trong cảm xúc cùng cực này thêm được một phút giây nào nữa”
“Chẳng còn gì để mất đâu” - Tôi bắt đầu hành trình thay đổi góc nhìn và tư duy, tôi tham gia các dự án cộng đồng. Cứ thế tôi bước đi, mở lòng học hỏi, chia sẻ những quan điểm của mình tới mọi người. Và kết quả, rất đáng kinh ngạc, tôi vẫn SỢ!
Nhưng nỗi sợ lúc này của tôi, không còn giống trước đây. Tôi Sợ, nhưng tôi bước chân về phía trước, vẫn mạnh dạn chia sẻ những ý kiến, kinh nghiệm và kiến thức non nớt của tôi tới mọi người.
Tôi chưa bao giờ làm phiên dịch - sao tôi dám đứng ra phiên dịch cho dự án.
Tôi chưa bao giờ làm biên dịch - sao tôi dám nhận công việc biên dịch kịch bản video cho các công ty.
Tôi chưa bao giờ làm đạo diễn - sao tôi dám đứng ra hướng dẫn cho các cô chú Giám Đốc cả tập đoàn lớn kia cách nói sao cho hay trước ông kính.
Sao tôi dám chứ? To gan nhờ. Ừ, vậy mà tôi vẫn làm cùng thái độ cầu tiến và cố gắng chuẩn bị, hoàn thành tốt nhất trong khả năng của tôi. Tôi chấp nhận là mình chưa giỏi, nhưng tin rằng mình sẽ tốt lên 0,1%, đơn giản vì có ai đó sẽ cho tôi biết “Tôi làm chưa tốt và có thể cải thiện như thế nào?’ .
Niềm tin ấy, cứ theo tôi mãi, và nó thay đổi luôn cả những quyết định sau này.
Cuối cùng, xin được trích dẫn một vài chia sẻ tôi nghĩ là rất sâu sắc, từ một người bạn, tôi may mắn được gặp trên cộng đồng chia sẻ kinh nghiệm, kiến thức.
*“ Nỗi Sợ ! thì ai chẳng có, tuổi nào chẳng sợ. Nhưng, không lẽ vì sợ gãy chân mà không dám bước đi. Nhưng không dám bước đi thì khác nào chân đã gãy?”. Cuộc sống này là vô vàn biến số và thử thách, thôi thì cứ làm đến đâu chia sẻ đến đó, *
TRI THỨC KHÔNG TỰ SINH RA CŨNG KHÔNG TỰ NHIÊN MÀ MẤT ĐI, NÓ CHỈ DỊCH CHUYỂN ĐONG ĐẦY TỪ NGƯỜI NÀY QUA NGƯỜI KHÁC”
Nên, bạn à, SỢ thì cứ SỢ, nhưng CỨ LÀM THÔI - dẫu có chẳng đến đâu thì ít ra là mình đã thêm một lần được nỗ lực.
[Hãy làm để giỏi-đừng để giỏi mới làm] - Dẫu có chẳng đến đâu thì ít ra mình đã giỏi lên một chút, còn hơn, không làm, sẽ không bao giờ giỏi.

image

ĐỪNG TÌM LÝ DO CHO VIỆC BẠN KHÔNG CỐ GẮNG HAY KHÔNG KIÊN TRÌ VỚI CÔNG VIỆC MÌNH CHỌN
Bạn thân mến, bạn biết không phiên bản tôi của 10 năm, 5 năm trước là người luôn phàn nàn rằng tôi không có cơ hội để thành công, tôi dùng rất nhiều lý do để bao biện cho thất bại của mình.
Tôi cũng đổ lỗi cho gia đình, người xung quanh, môi trường, chính sách công ty, vân vân mây mây.
Sự thật đằng sau việc bao biện, đổ lỗi là tôi luôn tìm lý do cho việc mình không cố gắng làm gì đó hay không gắn bó với công việc đến cùng.
Giờ đây, sau khi nhiều lần đời vả cho lật mặt thì tôi cũng nhận ra rằng muốn có được điều mình mong ước thì phải nhìn và học theo thái độ của người thành công khi đối mặt vấn đề.
Người thành công, họ chịu trách nhiệm về hành động của mình, họ đặt ra mục tiêu và gánh vác trách nhiệm về những thành quả mình đạt được.
Khi người khác nản lòng, họ vẫn còn hy vọng.
Họ tiếp cận mọi tình huống với lòng nhiệt tình và tự tin rằng không gì là không thể.

image

Lần đầu chia sẻ câu chuyện PHẦN THƯỞNG SÂU SẮC, mình chỉ hiểu, không nên chỉ trích lỗi sai của người khác, nhất là trong quá trình giáo dục một đứa trẻ. Cho đến khi vào vào Startup Education, gặp những tâm hồn giàu tình yêu giáo dục - thứ tình yêu mênh mông, tỉnh thức và sâu sắc - tư duy của mình mới được khai mở thêm, hiểu thêm về ý nghĩa đằng sau câu chuyện.
Đọc lại kỉ niệm bài viết tự mình chia sẻ cách đây 1 năm trước, mình nhớ tới câu chuyện về cách cô Hồng Minh giúp các trò nhận ra cần chính trực trong thi cử và kiểm tra. Tự ngẫm lại mình, chỉ yêu thương thôi chưa đủ, khi biết mình muốn khơi gợi điều tốt đẹp nào đã có sẵn trong các con - cũng cần học - hiểu - và hành đúng cách.
Chắc hẳn - bố mẹ nào cũng muốn mình có chiều sâu về nhận thức để có thể biết cách tặng con 3 thanh socola như trong câu chuyện. Chắc ai cũng muốn con mình - được gặp những người giáo viên biết cách tặng các học trò 3 thanh socola mà trò có thể ghi nhớ suốt đời. Còn nếu - ai đó đọc câu chuyện này - và không hiểu - không đồng tình với cách cư xử như người mẹ này - thì bạn - VÔ MINH như tôi trước đây - vô minh như trạng thái được nhắc tới trong lời Phật dạy - "vô minh là cuội nguồn của muôn kiếp khổ đau". Vậy hãy đọc đi đọc lại nhiều lần - và tham gia cộng đồng SE để thường xuyên được nghe những câu chuyện như thế trong trải nghiệm đời thực nhé!
PHẦN THƯỞNG SÂU SẮC
(Sưu tầm)
Một ngày nọ, sau giờ học, đứa trẻ chơi bóng rổ trong phòng khách. Đột nhiên, quả bóng rổ làm rơi một chiếc bình trên giá sách.
“Choang!!!…”, chiếc bình rơi xuống sàn và vỡ thành các mảnh lớn. Đây không phải là một vật trang trí bình thường, mà là một cổ vật từ triều đại Bourbon (một hoàng tộc châu Âu có nguồn gốc từ Pháp).
Đứa trẻ cuống quýt lấy keo dán các mảnh vỡ lại với nhau và đặt nó trở lại vị trí như cũ với sự sợ hãi.
Tối hôm đó, người mẹ nhận thấy có một sự "thay đổi" trên chiếc bình. Trong bữa tối, cô hỏi đứa trẻ:
"Con có làm vỡ cái bình không?"
Đứa trẻ nhanh trí nói:
"Một con mèo hoang nhảy vào từ cửa sổ và không thể thoát ra được. Nó nhảy lên nhảy xuống trong phòng khách và cuối cùng làm rơi chiếc bình trên kệ".
Người mẹ biết rất rõ rằng đứa trẻ đang nói dối, bởi mỗi ngày trước khi đi làm, cô đều cẩn thận đóng cửa sổ, khi tan tầm về nhà mới mở lại
Người mẹ vẻ mặt không biến sắc, bình tĩnh nói:
"À, mẹ đã sơ suất không đóng cửa sổ".
Trước khi đi ngủ, đứa trẻ phát hiện có một miếng giấy ghi chú trên giường, là mẹ yêu cầu cậu bé đi đến phòng đọc sách.
Đứa trẻ đi xuống phòng đọc sách, nhưng ngập ngừng ngoài cửa, không dám đẩy cửa tiến vào. Người mẹ nhẹ nhàng cười nói:
“Vào đi con trai”.
Rồi cô lấy một cái hộp ra khỏi ngăn kéo, đưa một thanh sô-cô-la cho cậu bé:
"Thanh sô-cô-la này là thưởng cho con. Vì con đã vận dụng trí tưởng tượng kỳ diệu của mình để tạo ra một câu chuyện ‘mèo nhảy qua cửa sổ mở’. Mai sau, con nhất định có thể viết tiểu thuyết trinh thám cực hay".
Sau đó, cô đặt thanh sô-cô-la thứ hai vào tay đứa trẻ:
"Thanh sô-cô-la này là thưởng cho con. Bởi vì con có khả năng sửa chữa vượt trội, mặc dù dùng keo, nhưng các vết nứt trên chiếc bình gần như được gắn kết hoàn hảo. Tuy nhiên, đây mới chỉ là vật phẩm sửa chữa. Đối với chiếc bình này, không chỉ đòi hỏi keo có độ bám dính tốt, mà còn cần có kỹ năng chuyên môn cao hơn. Ngày mai, chúng ta sẽ mang chiếc bình đến cho các nghệ nhân, để xem họ cách nào giúp nó trở về nguyên vẹn như ban đầu hay không”.
Người mẹ lại cầm thanh sô-cô-la thứ ba lên và nói:
"Thanh sô-cô-la cuối cùng này là lời xin lỗi sâu sắc của mẹ. Là một người mẹ, mẹ không nên đặt chiếc bình ở nơi dễ rơi, đặc biệt là trong nhà có một cậu con trai yêu thể thao như con. Hy vọng con sẽ không đánh vỡ nó hoặc lo lắng khi chơi”.
Đứa trẻ nghe xong những lời này, mắt ngấn nước, chỉ nghẹn ngào nói:
"Mẹ ơi ..."
Từ đó về sau, đứa trẻ không bao giờ dám nói dối nữa. Bất cứ khi nào cậu muốn nói dối, ba thanh sô-cô-la sẽ xuất hiện trước mặt cậu.
Kết
Quả là một người mẹ thông thái! Biết rằng đứa trẻ đã làm vỡ chiếc bình và nói dối, nhưng cô đã sử dụng phương pháp đặc biệt của riêng mình. Có vẻ như là phần thưởng, nhưng thực tế đã trừng phạt lỗi của đứa trẻ một cách nghiêm túc. Vừa nghiêm khắc nhưng cũng vừa bảo vệ lòng tự trọng của đứa trẻ.
Mỗi ‘hương vị’ của từng miếng sô-cô-la, mỗi câu nói đều chứa đựng những hiểu biết và nghệ thuật giáo dục độc đáo của người mẹ. Đặc biệt là thanh sô-cô-la thứ ba, cô đã dùng sự chân thành kiểm điểm sơ suất của chính bản thân mình để thưởng cho đứa trẻ. Điều này khiến cho đứa trẻ cảm nhận được tình yêu và lòng vị tha của người mẹ dành cho mình, từ đó càng thêm xấu hổ vì đã nói dối.
Người mẹ này, không chỉ thưởng cho con mình ba thanh sô-cô-la, cô đã cho đứa trẻ một bài học giáo dục đi suốt cuộc đời chúng, dạy con trên đường đời về sau hãy làm một con người trung thực.
Sau khi đọc câu chuyện, ta suy nghĩ, chuyện gì sẽ xảy ra nếu sự việc này xảy ra ở trong chính nhà chúng ta? Cùng một điều tương tự, nếu ta đối xử với nó bằng những thái độ khác nhau, ta sẽ nhận được kết quả rất khác nhau, đôi khi thậm chí còn trái ngược.
Làm thế nào để chọn đi theo hướng tốt, đó là cả một nghệ thuật và trí huệ. Và đó cũng là điều mà các bậc phụ huynh chúng ta cần phải suy xét cẩn thận!
Quỳnh Chi dịch
#gócnhìnmở

image