QUÝ NHÂN PHÙ TRỢ Ở ĐÂU?

Đọc mấy dòng tâm sự này khiến mình nghĩ tới câu chuyện của bác Thảo _ sau khi nghe câu chuyện bác kể suy nghĩ của mình đã thay đổi hoàn toàn về chuyện tâm linh.

Bác kể ngày xưa cách đây khoảng 40 năm người ta vượt biên ra nước ngoài bằng đường biển rất nhiều. Nhà bác ở gần cảng biển Quảng Ninh, thỉnh thoảng vẫn thấy xác người chết vượt biên dạt vào bờ biển. Khi đó bác vẫn là cô giáo dạy Văn. Một hôm nghe tin có 1 tàu vượt biên gặp nạn, xác người trôi vào bờ biển rất nhiều, bác cùng với rất nhiều người ra bãi biển xem tình hình và "thu dọn" bờ biển. Trên bãi biển bác gặp xác 1 em bé khoảng 3-4 tuổi gì đó bị dầu luyn từ tàu bám đen khắp người nhìn rất tội nghiệp. Bác lấy quần áo sạch lau sạch sẽ và mặc quần áo sạch lên người cho đứa bé để người ta mang đi chôn. Chuyện đó cũng qua đi nhanh chóng trong suy nghĩ của bác. Sau này rất nhiều lần bác cùng gia đình rơi vào tình huống khó khăn, nguy hiểm nhưng đều thuận lợi vượt qua.

Có lần bác gặp 1 người nói với bác, bác được quý nhân phù trợ nên làm việc gì cũng thuận lợi, gặp nguy hiểm đều vượt qua. Quý nhân luôn đi theo phù trợ bác chính là 1 người xa lạ được bác giúp đỡ khi người này đã mất. Lúc đó bác mới nghĩ đến từ trước đến nay bác mới chỉ giúp đỡ em bé không may bị mất khi vượt biên gặp nạn kia. Có lẽ em bé ấy luôn đi theo bảo trợ cho bác.

Người ta vẫn luôn nói: Nghĩa tử là nghĩa tận. Mình làm những điều tốt nhất cho người đã mất chắc chắn sẽ nhận thêm về mình những điều tốt đẹp. Quý nhân phù trợ không phải tự nhiên mà có, Quý nhân phù trợ chính là vị thần bảo hộ mà mình có được nhờ tích được nhiều đức, làm được nhiều việc thiện. Mình tin anh tài xế Taxi kia đã làm được 1 việc phước thiện không phải ai cũng làm được, chỉ có những người thiện lành mới làm được việc đó. Làm việc gì, nhờ những người này giúp đỡ mọi việc của mình cũng thêm nhiều phần thuận lợi.
👉👉 NGƯỜI THANH HÓA
Làm việc tốt thì có Trời Phật chứng giám...
Bây giờ đúng 12h. Tôi vừa mới trấn tĩnh đc 1 tí các bác ạ. Run và nhiều suy nghĩ quá nên tôi viết vài dòng tâm sự trong thời gian ngồi nghỉ, cũng như cho đỡ sợ. Chuyện thế này...
Chiều nay đang ngồi chơi thì bà chị chơi cùng điện hỏi có rảnh không chở 1 gia đình bệnh nhân về quê. Tôi ok ngay. Bà chị hạ giọng hỏi tôi: "Này, nhưng đứa bé mất rồi, e có chở được không."
Nghe đến đây tôi bỗng khựng lại 1 nhịp nhưng rất nhanh tôi trả lời luôn: "Được chị ạ, cũng hơi sợ nhưng chắc không sao đâu. Thế là tôi lên viện liên lạc với gia đình cháu. Đến nơi tôi gọi N (bố cháu bé) ra đón tôi, a là người dân tộc nên có vẻ không được nhanh nhẹn lắm, nói chung cả 2 vợ chồng nhìn đều khổ."
Chúng tôi bắt đầu lên đường. Nhà cháu ở Thạch An, Thạch Thành, Thanh Hóa. Cháu mới hơn 1 tháng tuổi và mắc bệnh tim bẩm sinh. Tôi cũng chỉ hỏi sơ qua như vậy và hầu như cả chuyến xe hôm nay mọi người đều im lặng. Tôi cũng đã chở nhiều chuyến xe miễn phí ntn, nhưng đây là lần đầu tiên chở 1 em bé đã mất trên xe, thật sự chuyến đi này cho tôi cảm giác khó tả, vừa sợ, vừa lo.
Nhưng tôi gạt đi: mình làm việc tốt thì chả có ma quỷ nào hại mình cả. Rất may chuyến đi thuận lợi nhiều thứ, mọi người cũng đón tiếp tôi chu đáo, nhưng tôi ngồi 1 lúc rồi xin phép ra về cho gia đình còn lo hậu sự cho cháu.
Sợ nhất là lúc đi về 1 mình. Tôi phải đi 1 đoạn đường khá dài, hoang vu, 2 bên toàn đồi núi với ruộng, nói chung là tôi nín thở vì sợ (tôi sợ ma từ bé). Giờ đang ở ngoài đường quốc lộ 1 rồi nên viết vài dòng cho nhẹ đầu.
Nếu lần sau có dịp, tôi sẽ về thăm nhà a N, chị D ( bố mẹ cháu bé) để hỏi rõ hơn về gia cảnh. Chú chúc con gái yên nghỉ nhé. Mong con kiếp sau sẽ được làm kiếp người trọn vẹn hơn.
Vĩnh biệt con!
An nghỉ con nhé...
Nguồn: Phạm Hoàn

image