HÃY LÀM ĐỂ GIỎI-ĐỪNG ĐỂ GIỎI MỚI LÀM
[ SỢ!!! ]
Ngày còn bé, tôi thường sợ rất nhiều thứ, cái tôi không bao giờ sợ đó là SỢ MA. Tôi nghĩ tôi là người can đảm nhất thế gian nay rồi còn gì. Nhưng mỗi lần ai nhờ tôi làm gì, tôi đều SỢ.
Tôi SỢ ảnh hưởng đến việc học của tôi, trong khi tôi ngồi ì mông hàng tiếng đồng hồ để tiếp tục lên mang chát chít với nickname “công chúa bong bóng”.
Tôi SỢ người tôi cảm nắng biết được tình cảm “ngok ngek” của mình, “mặc dù việc biết hay không thì cũng chẳng làm mất đi hòa bình thế giới” - bạn tôi bảo thế
Tôi SỢ tôi chưa đủ giỏi, chưa đủ lớn, chưa đủ kiến thức, chưa đủ vững vàng….. thôi mệt quá… tóm lại là “TÔI SỢ” !!
Rồi một ngày, khi Sài Gòn bắt đầu cuộn mình trong cái se lạnh của đầu đông, thì tôi lại cuộn mình trong hàng mớ cảm xúc chênh vênh, hỗn độn của tuổi trẻ. Ngoài việc theo đuổi tấm bằng đại học cho bằng bạn, bằng bè, thì tôi còn theo đuổi cái gì nữa?
**27/6/2017 - Tôi đã viết vội ra mấy dòng nhật kí: “ Sài Gòn về đêm, vẫn con đường ấy. Vẫn chiếc xe đạp Martin trắng sờn màu lon ton chuyển bánh trên con đường quen thuộc. Xe đã về đến cổng nhà, nhưng bánh xe cứ đi thẳng mãi. Hôm nay, mọi thứ xung quanh mờ ảo đến kì lạ. Con đường, ánh đèn, âm thanh, những hàng cây… là những cảnh vật ấy, hiện hữu như vô hình. Cơn gió lạnh về đêm thổi hùa vào. Tất cả mọi giác quan như đang hướng vào bên trong cơ thể nó. Cảm giác như thành phần còn sót lại sau ngày tận thế chỉ có một mình nó thôi! Những xúc cảm thân thuộc ùa về. Nhịp tim nấc lên thành tiếng, nó như đứa trẻ lạc đường đang tìm kiếm mẹ. Thu mình vào một góc đường, trầm tư suy nghĩ về mọi thứ, gạt đi mọi sự yếu đuối này. Nó đã về!”
Đêm hôm đó, tôi đã khóc một cách bất lực và yếu đuối bên vệ đường, tôi tự nhủ:
“Mình không thể cứ mãi chìm chắm trong cảm xúc cùng cực này thêm được một phút giây nào nữa”
“Chẳng còn gì để mất đâu” - Tôi bắt đầu hành trình thay đổi góc nhìn và tư duy, tôi tham gia các dự án cộng đồng. Cứ thế tôi bước đi, mở lòng học hỏi, chia sẻ những quan điểm của mình tới mọi người. Và kết quả, rất đáng kinh ngạc, tôi vẫn SỢ!
Nhưng nỗi sợ lúc này của tôi, không còn giống trước đây. Tôi Sợ, nhưng tôi bước chân về phía trước, vẫn mạnh dạn chia sẻ những ý kiến, kinh nghiệm và kiến thức non nớt của tôi tới mọi người.
Tôi chưa bao giờ làm phiên dịch - sao tôi dám đứng ra phiên dịch cho dự án.
Tôi chưa bao giờ làm biên dịch - sao tôi dám nhận công việc biên dịch kịch bản video cho các công ty.
Tôi chưa bao giờ làm đạo diễn - sao tôi dám đứng ra hướng dẫn cho các cô chú Giám Đốc cả tập đoàn lớn kia cách nói sao cho hay trước ông kính.
Sao tôi dám chứ? To gan nhờ. Ừ, vậy mà tôi vẫn làm cùng thái độ cầu tiến và cố gắng chuẩn bị, hoàn thành tốt nhất trong khả năng của tôi. Tôi chấp nhận là mình chưa giỏi, nhưng tin rằng mình sẽ tốt lên 0,1%, đơn giản vì có ai đó sẽ cho tôi biết “Tôi làm chưa tốt và có thể cải thiện như thế nào?’ .
Niềm tin ấy, cứ theo tôi mãi, và nó thay đổi luôn cả những quyết định sau này.
Cuối cùng, xin được trích dẫn một vài chia sẻ tôi nghĩ là rất sâu sắc, từ một người bạn, tôi may mắn được gặp trên cộng đồng chia sẻ kinh nghiệm, kiến thức.
*“ Nỗi Sợ ! thì ai chẳng có, tuổi nào chẳng sợ. Nhưng, không lẽ vì sợ gãy chân mà không dám bước đi. Nhưng không dám bước đi thì khác nào chân đã gãy?”. Cuộc sống này là vô vàn biến số và thử thách, thôi thì cứ làm đến đâu chia sẻ đến đó, *
TRI THỨC KHÔNG TỰ SINH RA CŨNG KHÔNG TỰ NHIÊN MÀ MẤT ĐI, NÓ CHỈ DỊCH CHUYỂN ĐONG ĐẦY TỪ NGƯỜI NÀY QUA NGƯỜI KHÁC”
Nên, bạn à, SỢ thì cứ SỢ, nhưng CỨ LÀM THÔI - dẫu có chẳng đến đâu thì ít ra là mình đã thêm một lần được nỗ lực.
[Hãy làm để giỏi-đừng để giỏi mới làm] - Dẫu có chẳng đến đâu thì ít ra mình đã giỏi lên một chút, còn hơn, không làm, sẽ không bao giờ giỏi.

image