Nguyên Tắc Thịnh Vượng Thứ 2: Hãy Đi Và Hướng Đến Những Điều Tốt Đẹp.

- Tôi không chỉ dừng lại ở việc mình sẽ làm việc tại khu chợ đêm mãi như vậy. Mơ ước của tôi là kiến tạo nên một tương lai thịnh vượng cho bản thân, cho gia đình, và cho quê hương bằng sức khỏe, trí tuệ và tuổi trẻ của mình. Ngoài việc kiếm tiền ra tôi còn muốn được lan tỏa những giá trị trong cuộc sống mà tôi đã được tích lũy, và tôi đang từng bước nỗ lực làm những điều đó ở tuổi 19 của mình. Thật ra ngày đó tôi chưa biết nhiều về vua cafe Đặng Lê Nguyên Vũ cũng như ông bầu Đoàn Nguyên Đức, ông chủ của tập đoàn Hoàng Anh Gia Lai nhưng tôi thực sự ngưỡng mộ tài năng và sự phát triển của họ. Tôi nghiên cứu, sao chép họ bằng cách mở ra một cửa tiệm Cafe nhỏ và thành lập ra những đội bóng mang thương hiệu “HOÀNG QUÂN DIỄN CHÂU” lịch sử lúc bấy giờ.

Lựa Chọn Quan Trọng Hơn Nỗ Lực

- Cơ hội được chắp thêm niềm hy vọng vào khoảng đầu năm 2003, khi mà khu chợ Cầu Ông Lãnh được giải tỏa để nhường chỗ cho dự án Đường Hầm Sông Sài Gòn và Đại Lộ Võ Văn Kiệt. Chúng tôi phải chuyển qua khu chợ tạm trên đường Phạm Hùng, Q8 để tiếp tục hoạt động công việc kinh doanh. Do tạo được các mối quan hệ tốt từ trước nên qua đến khu chợ mới chúng tôi may mắn được làm việc với một người phụ nữ mà tôi vô cùng kính trọng. Ngoài những Thầy, Cô đáng kính của tôi ở thời tôi còn học phổ thông thì đây là người phụ nữ mà tôi luôn xem bà như người Thầy khi mới bước chân ra xã hội để lập nghiệp. Bà cũng là người chủ nhân đầu tiên và duy nhất của tôi cho đến thời điểm hiện nay, khi làm việc với bà tôi lĩnh hội được rất nhiều kiến thức giá trị, tôi dần trở nên một con người chững chạc, nhã nhặn và lịch thiệp hơn. Cùng với các bạn đồng nghiệp trong môi trường mới này tôi lại có cơ hội để học hỏi và tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm giúp ích cho tôi trên con đường thực hiện giấc mơ của tôi. Nhờ sự giúp đỡ và động viên của các anh chị em đồng nghiệp, tôi luôn nhắc nhở bản thân mình phải nỗ lực hơn nữa để hoàn thành xuất sắc những công việc thường nhật của mình.

- Tuy nhiên, định mệnh cũng bắt đầu từ đó. Khi chúng tôi mỗi tối phải lặn lội từ quận 7 để qua quận 8 làm việc trên cung đường gần 20km trong đêm khuya tối, vì thường xuyên phải di chuyển buổi tối nên chúng tôi quyết định chuyển qua sinh hoạt tại ngôi nhà mà bà chủ thuê gần khu chợ tạm lúc bấy giờ. Sống trong đó được một thời gian, tôi và một cậu em trai cùng chuyển qua tá túc tại nhà của một anh bạn đồng nghiệp, sau này là “anh em kết nghĩa” với chúng tôi. Nhưng tôi không nghĩ rằng đó là một quyết định đúng đắn (Nếu chúng ta đủ duyên, tôi sẽ kể cho bạn nghe tiếp về giai đoạn này).

- Lúc này, tôi vẫn nỗ lực từng ngày mong sao tìm ra con đường phù hợp để tiếp tục sứ mệnh thực hiện giấc mơ của mình, vì tôi biết rằng nếu tôi chỉ sống cuộc sống như vậy sẽ đồng nghĩa với việc giấc mơ của tôi bị giết chết, tôi sẽ không có cơ hội để phát triển. Tuy nhiên, tôi càng giãy giụa thì sợi dây vô hình lại càng siết chặt khiến tôi càng ngày càng cảm thấy ngột ngạt mà không ai có thể hiểu được cảm giác bất lực của tôi lúc này, nhưng vì một vài lý do mà tôi vẫn phải cố gắng chịu đựng thêm một thời gian khá dài. Tuy nhiên, cậu em trai đã may mắn cưới được một cô vợ và dọn ra ở riêng. Chỉ còn lại mình tôi tự tìm ra giải pháp cho chính mình, nhưng mãi vẫn không tìm được biện pháp nào hữu hiệu. Tôi bắt đầu buông lơi tất cả, không còn động lực cho những giấc mơ, mục tiêu, khát vọng nào hiện hữu để giúp tôi tiếp tục chiến đấu cho những giấc mơ của mình nữa. Tôi biết lúc đó có người luôn tìm cách kìm hãm sự phát triển của mình. Tôi chán nản bỏ bê công việc, tìm giải khuây bằng cách tận hưởng cuộc sống, lao vào các cuộc vui thâu đêm suốt sáng trong một thời gian khá dài đủ để cho một người bình thường có thể khởi sự và thành công.

- Cho đến một ngày tôi nhận ra đó không phải là cách để tôi có thể giải thoát cho mình, nếu cứ tiếp tục như thế trong một thời gian nữa thì bánh xe cuộc đời sẽ đưa tôi đi càng xa giấc mơ của mình mà tôi sẽ không bao giờ tìm lại được nữa, tôi quyết định làm mọi cách để mong được trở lại là chính mình, tự nhủ bản thân bằng bất cứ giá nào cũng phải thoát khỏi cái bóng càng sớm càng tốt, giành lại những giấc mơ về với con người thực của tôi. Tuy nhiên, khi làm được điều đó thì tôi đã là một chàng thanh niên ngót nghét 30tuổi, vẫn độc thân vui tính. Tất nhiên, đối với tôi thì đó cũng là khởi đầu tốt đẹp cho những hành trình để đi đến thành công sau này..

“đừng bao giờ để lời nói của người khác kìm hãm giấc mơ của bạn. Có nhiều người họ không làm được một việc gì đó và họ nói rằng bạn cũng không làm được, bạn có một giấc mơ, hãy đi mà đạt lấy”.

Còn nữa.....