Đã gọi là số phận thì không có điều gì hoàn hảo. Người may mắn, tốt ở việc này thì cũng sẽ có người bất hạnh cũng vì việc đấy.
Người với người hơn nhau ở nội tâm chứ không phải ở hình thức; càng lung linh, càng hào nhoáng thì chứa đựng bên trong càng nhiều bất hạnh.
Tiền bạc là để tiêu xài, đủ dùng, đủ chi chính là phước đức; còn quá nhiều sẽ biến thành mối lo lắng, bất an.
Nhà cửa là để ở, nhưng lại có người biến thành gánh nặng của cuộc đời. Bất luận nhà lớn hay nhỏ, người ở trong đó được hạnh phúc vui vẻ mới là chính yếu.
Xe cộ là phương tiện đi lại, quan trọng là đi bình an, về toàn vẹn thì đó gọi là phước đức.
Danh thế và địa vị chính là kết quả của nỗ lực bản thân, nhưng danh quá cao, thế quá hùng mạnh thì người ghen ghét, kẻ dòm ngó, đứa muốn lật đổ thì khó mà bình yên trong lòng.
Ăn uống là để nuôi thân và để chữa bệnh. Ăn đủ thì là thuốc bổ, ăn vô độ thì biến thành thuốc độc.
Người với người không ai trọn vẹn, muốn bước lên đỉnh cao thì phải đánh đổi, nhưng đánh đổi rồi có thấy hạnh phúc hay là không?
Người không có thời gian dành cho người thân, sớm muộn gì cũng dành thời gian cho cô độc.
Người không có thời gian để nghỉ ngơi, sớm muộn gì cũng dành thời gian cho thuốc thang bếnh tật.
Thời gian đối với mỗi người đều công bằng, một ngày 24 giờ thì mãi mãi là 24 giờ, lạm dụng lúc này thì sẽ phải bù đắp lúc khác.
Cũng có những quyết định hay lời nói chỉ trong tích tắc, nhưng phải dùng cả đời để khắc phục.
Sống thong dong, tự do tự tại, không phải lo toan đó chính là phúc phần lớn nhất của con người!