Mình hẹn nhau tháng mấy đến Homestay Ahihi đấy?

Mình hẹn nhau tháng mấy đến Homestay Ahihi đấy?
Đà Lạt buổi sớm, nắng sớm, báo hiệu một ngày đẹp trời. Lạnh 12 độ, gió và nắng.
Trong Homestay Ahihi của mình khách vẫn còn đang cuộn tròn trong chăn ấm.
Hôm qua, khách đến nhận phòng nhìn cửa ban công mở, hoa hồng đang nở rộ, khách chạy ra hít hà mùi hoa khen nức nở. Nhìn khuôn mặt ánh mắt của khách mà lòng ấm áp lạ.
Đôi khi chỉ cần một chút hương vị cũng đủ yêu đời yêu người rồi.
Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.
Đánh giá 1 con người, đừng chú ý lúc họ được nhận, mà hãy chờ lúc họ buộc phải cho đi. Cách để hiểu nhân cách 1 người, đơn giản nhất là dùng tiền, quyền lợi. Đáp ứng xong, rồi quên.
Người thực sự không chọn tiền bạc, thì mới khó đối đãi, không hời hợt được. Vì người trọng tình, trọng nghĩa, nhận thiệt thòi luôn khiến người khác day dứt hơn nhiều. Có khi một đời không sao nguôi được...
Người có tài năng, có phúc khí, có sự chăm chỉ thì nhất định sẽ làm ra của cải, tiền bạc. Và khi ấy, cách sống thế nào, phần nhiều do chính họ chọn. Họ không phụ thuộc vào ai. Họ nhất định không ân hận điều gì.
Đức Phật dạy :
“Dù là cha mẹ anh em, hay những người bạn rất thân từng vào sinh ra tử, khi cái chết đến, không ai có thể đi chung với ai được, người nào cũng phải đi đơn độc một mình”.(1)
Thời gian sẽ làm phai mờ đi nhiều thứ, nhưng cũng chính thời gian sẽ làm rõ được nhiều điều.
Người đời thường thấy vui khi hôm nay đi trước được người này, rồi ngày mai lại thấy buồn khi phải đi sau người khác, hay hạnh phúc khi có ai đó đi chung, đâu biết, cuối cùng, dù muốn hay không, ai cũng phải đi một mình, đơn độc bước qua cánh cửa tử mà mình lại chưa chuẩn bị được điều gì cho ngày ấy cả. Cả một đời buồn vui hoàn toàn phụ thuộc vào người.
Cuộc sống là những câu chuyện duyên sinh, tất cả đều phải tựa vào nhau để sinh khởi và tồn tại, nhưng việc một người bắt bản thân phải phụ thuộc vào nhiều thứ bên ngoài mới có thể bình yên lại là một câu chuyện khác, rất khác.
Chỉ khi nào có thể bình yên một mình, không phụ thuộc vào những điều bên ngoài, khi đó mới là bình yên thực sự, đó là giải thoát. Khi đó sẽ đủ bình thản bước qua cánh cửa tử một mình, không phải hoang mang.
Ai biết cách tựa vào bản thân mình để bình yên, biết cách sống một mình mà hạnh phúc, thì cũng sẽ biết cách bước qua cánh cửa tử một mình trong bình yên.
Cuộc sống như một chuyến tàu, có đủ hạng người trên đó, có người bước lên, có người bước xuống, có người còn ngồi lại, nhưng cuối cùng ai cũng phải rời tàu, rồi về nhà một mình.
Không có gì tàn nhẫn bằng việc chúng ta bỏ rơi chính mình bằng cách bắt bản thân phải phụ thuộc vào người khác để bình yên.
Bình yên chẳng ở đâu xa,
ở ngay trong chính ta mà thôi...
Vô Thường
Khi bạn mệt rồi, sẽ có nhiều người nói với bạn: “Mệt rồi thì nghỉ đi, đừng làm nữa”
Nhưng có ai nguyện ý đưa tiền cho bạn tiêu không? Khi bạn bệnh sẽ có nhiều người nói: “Bệnh rồi thì nhớ uống thuốc vào” nhưng có ai mua thuốc cho bạn uống không? “ Khi bạn gặp khó khăn, nhiều người nói: “Không sao đâu, rồi mọi chuyện sẽ qua”, nhưng thực lòng ra tay tương trợ hỏi có mấy ai?
Nhân sinh như mộng, đời người là cuộc hành trình có đi mà chẳng bao giờ trở lại…
Vậy nên đừng chỉ nghe người ta nói mà phải xem thực hư thế nào? Thế gian này không thiếu những người thích xem náo nhiệt, chỉ thiếu người nỗ lực. Chỉ khi nào thực sự nỗ lực đủ, bạn mới có thể có được cuộc sống mà mình mong muốn. Có những sự việc khi bạn nhìn thấu rồi sẽ hiểu ra: Trên đời này chỉ có bạn và bạn mà thôi, bạn đau, cũng chỉ đau chính mình, bạn mệt cũng chỉ là mệt chính mình. Dù cho người khác có biết, có đồng cảm, cũng chỉ vậy mà thôi, không ai có thể đau thay bạn, mệt thay bạn. Sau cùng người phải chịu tất cả cũng chỉ có mình bạn mà thôi.
Hãy nhớ, có nhiều người có thể chờ đợi bạn, nhưng không thể dựa dẫm. Sống cần phải luôn nhắc nhở bản thân nỗ lực, kiên cường. Trời mưa thì đất trơn, mình ngã thì tự mình đứng dậy. Con đường của mình thì phải do chính mình đi, mệt hay không chỉ mình mình biết.