“Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ”
Trích 2 câu thơ trong bài thơ Sóng của Nhà thơ Xuân Quỳnh sáng nay bỗng nhiên có trong suy nghĩ .Cảm xúc khi bước xuống chạm tới không khí se se lạnh. Nó làm con người ta khắc khoải nỗi niềm trắc ẩn .
Đã lâu lắm rồi mới có cảm xúc viết điều gì đó vào buổi sáng.
Hà Nội giờ đông đúc quá rồi ! Điện thoại thì báo mỗi sáng dòng tin không hề muốn xem “ Không khí ảnh hưởng tới sức khỏe “ . Chúng ta giờ sống vội hay thờ ơ vì không thể làm gì khác được ?
Nhìn dòng người hối hả đi làm . Thấy thương. Nếu đi ra ngoài nhớ mang khẩu trang mọi người nhé .
Ôi ! Cái mùi Hà Nội xưa chỉ còn lại trong kí ức.
20 năm về trước tôi vẫn còn nhớ cái không khí ấy , còn nghe được cái mùi của quẩy , bánh mì nướng bằng than từ đâu đó trong con hẻm sâu , cái ngày mà ăn bữa cơm có 2k-3k-5k , thêm 1 miếng thịt là 1k. Thú vị lắm ! ...
Giờ bước xuống phố là mùi xăng , mùi bụi mịn.
Để đó và ngẫm xem chúng ta sống vì điều gì ?