NGƯỜI NHÀN RỖI.

Bà nghỉ hưu đã mười mấy năm nay,nhờ ơn trên bà vẫn khỏe, ít ốm đau.Tính bà ưa vận động,không ngồi yên lâu được nên hay kiếm việc để làm.Từ nấu nướng đến lau dọn nhà cửa,kể cả việc tưới cây mỗi sáng...Chẳng có việc gì không đến tay bà.

Nhà ngày càng thêm người (Rể đến,dâu về, các cháu nội ngoại ra đời),nên việc ngày càng nhiều thêm.Ai cũng đi gần như suốt ngày, trừ chiều thứ bảy và ngày chủ nhật.Trẻ con đứa đến trường, đứa vào nhà trẻ; người lớn đến cơ quan công sở.

Bà làm việc từ sáng tới chiều, khi mõi thì nghỉ một chút.Thế nhưng chưa bao giờ nghe bà than vãn điều gì... Bà quen rồi, bà còn cảm thấy vui với công việc của mình nữa là...Mọi người cũng thế,họ quen rồi,họ thấy bình thường, bình thường như một lẽ tất nhiên...

Hôm đó đứa cháu dâu đưa về nhà một cô gái,giới thiệu với bà là bà con ở quê lên thành phố tìm việc.Từ nay cô ấy sẽ ở lại để phụ giúp bà việc nhà cho bà đỡ vất vả.Bà cảm động tấm lòng của cháu dâu và thấy vui khi có người ở cùng.Cô gái trông khỏe mạnh,vui vẻ và dễ thương lắm.

Hai tuần sau, sáng hôm đó trước khi đi làm, người cháu dâu đưa cho bà một phong bì tiền, bảo là đến trưa trả lương cho cô giúp việc, vì chiều nay cô ấy xin được về quê chăm mẹ ốm vài ngày.

Khi dắt xe ra đến cổng, cháu dâu nói nhỏ với bà "Con thấy chị này thật thà và làm được việc, mình đừng sai bảo chị ấy làm nhiêu quá, quá sức người ta bỏ mình sang nhà khác thì uổng, bà nhé.".

Con cháu bảo sao, bà nghe vậy.Bà cười và nói"Ừ,con không phải lo đâu".

Khi cánh cổng nhà khép kín, bà đứng lặng vài giây...Bỗng dưng bà thấy buồn,nỗi buồn kỳ lạ và mới mẻ .Chợt nhìn lại chiếc phong bì tiền lương của cô giúp việc đang cầm trên tay, bà nghĩ khôi hài "Những người làm việc có lương thì có quyền, quyền được làm việc có giới hạn.". Ở nhà bà không có lương, bà chỉ có lương hưu nhận của nhà nước mà thôi.

Bà cười thoáng một chút cay đắng và bước vào bếp.Bà cầm vội chiếc giỏ chuẩn bị đi chợ sáng.

Gió sáng se lạnh , đã cuối mùa thu...