Tacoto Logo
    • Tìm kiếm nâng cao
  • Khách
    • Đăng nhập
    • Đăng ký
    • Chế độ ban đêm
Phạm Hường Cover Image
User Image
Kéo thả để sửa vị trí ảnh bìa
Phạm Hường Profile Picture
Phạm Hường
  • Tường nhà
  • Hội nhóm
  • Thích
  • Bạn bè
  • Ảnh
  • Video
PhạmHường profile picture
PhạmHường
12 tháng trước - Dịch

CHỈ CÓ THỂ LÀ TÌNH YÊU...❤️

Một chiều đông lạnh buốt. Trên đường về nhà, tình cờ tôi nhặt được một chiếc ví bằng da màu nâu đã cũ sờn, có sợi dây nơ màu đỏ. Bên trong ví không có bất cứ giấy tờ tùy thân nào mà chỉ có vỏn vẹn 3 đô la và một phong thư nhàu nát. Những chữ duy nhất có thể đọc được trên bì thư là địa chỉ của người gửi.

Tôi liền mở lá thư ra, hy vọng sẽ tìm được chút ít manh mối về chủ nhân của chiếc ví. Hàng chữ ghi ngày tháng đập vào mắt tôi đầu tiên. Bức thư này được viết cách đây đã hơn năm mươi năm!

Lá thư được viết với nét chữ con gái mềm mại, trên nền giấy xanh điểm xuyết vài bông hoa nhỏ phía góc trái. Đó là thư chia tay gửi cho một người tên Michael. Cô gái nói rằng cô không thể gặp anh ta nữa vì gia đình ngăn cản, nhưng dù vậy, cô vẫn sẽ luôn yêu anh. Cuối thư ký tên là Hannah.

Nội dung thư khá xúc động, nhưng chẳng có chi tiết gì rõ ràng, ngoại trừ cái tên Michael, để xác định chủ nhân của chiếc ví. Tôi gọi điện cho tổng đài để xin số điện thoại dựa vào địa chỉ ghi trên bao thư.

Sau khi nghe tôi trình bày, người trực tổng đài ngần ngừ một lát rồi nói: “Chủ nhà ở địa chỉ trên có đăng ký số điện thoại, nhưng rất tiếc tôi không thể cho anh số điện thoại được”. Cô lịch sự đề nghị rằng chính cô sẽ gọi điện cho người ở địa chỉ đó, giải thích câu chuyện và hỏi xem họ có muốn tiếp chuyện với tôi hay không. Vài phút sau, cô quay lại và chuyển máy cho tôi.

Tôi hỏi người phụ nữ ở đầu dây bên kia về người phụ nữ tên Hannah. Bà ta vội đáp, “Ồ, chúng tôi mua căn nhà này cách đây đã 30 năm. Hình như gia đình ấy có cô con gái tên là Hannah, nhưng cách nay vài năm Hannah đã đưa mẹ vào viện dưỡng lão.”

Tôi gọi điện đến viện dưỡng lão và được biết bà cụ đã qua đời, nhưng họ có biết số điện thoại của người con gái.

Tôi lại tiếp tục gọi đến số điện thoại được cho và biết rằng Hannah hiện cũng đang ở trong một viện dưỡng lão.

“Thật là ngốc!” – Tôi tự nghĩ. “Sao mình lại cất công đi tìm chủ nhân của một chiếc ví chỉ có 3 đô la và một bức thư cũ mèm những năm mươi năm trước kia chứ?”
Tuy nhiên, tôi vẫn gọi đến nhà dưỡng lão nơi có lẽ cô Hannah, giờ đây đã là bà Hannah, đang ở. “Vâng, bà Hannah đang ở với chúng tôi,” đó là câu trả lời tôi nhận được.

Mặc dù đã 10 giờ đêm, nhưng tôi vẫn lái xe đến viện dưỡng lão. Sau khi giải thích với cô y tá trực đêm, tôi được cô đưa lên tầng ba của tòa nhà, giới thiệu tôi với bà Hannah. Bà cụ trông thật phúc hậu với mái tóc bạch kim, gương mặt tươi tắn và đôi mắt sáng tinh anh.

Tôi kể cho bà nghe chuyện mình nhặt được chiếc ví và cho bà xem bức thư. Vừa trông thấy phong thư màu xanh điểm vài cánh hoa nhỏ nơi góc trái, bà Hannah hít một hơi dài và nói, “Đây là lần liên lạc cuối cùng của bà với Michael!”.

Bà quay đi một lúc như chìm trong suy tưởng, rồi nhẹ nhàng nói, “Bà yêu anh ấy biết bao. Nhưng khi ấy, bà chỉ mới mười sáu tuổi và gia đình bà cho rằng bà còn quá trẻ để yêu. Chao ôi, anh ấy mới tuyệt vời làm sao!”.

Rồi bà tiếp tục, “Michael Goldstein là một người tuyệt vời. Nếu cháu tìm thấy anh ấy, hãy nói rằng bà luôn nghĩ đến anh. Và…,” ngập ngừng một lúc lâu, gần như cắn chặt môi, bà nói tiếp, “nói rằng bà vẫn yêu anh ấy. Cháu biết không,” bà khẽ mỉm cười, đôi mắt ngân ngấn nước, “bà chưa từng kết hôn. Bà nghĩ rằng không ai có thể sánh bằng Michael cả…”

Tôi xúc động nhưng phải chào tạm biệt bà Hannah vì đêm đã khuya. Xuống tới tầng một, tôi gặp người gác cổng ở ngay trước cửa thang máy. Anh ta hỏi, “Bà cụ có giúp gì được cho anh không?”

Tôi trả lời rằng bà đã cho tôi thêm được một manh mối, “Ít nhất tôi biết được họ của ông ấy. Nhưng tôi nghĩ chắc phải gác chuyện này sang một bên ít lâu. Cả ngày nay tôi đã cố tìm cho được chủ nhân của chiếc ví này.”

Tôi lấy chiếc ví ra cho anh ta xem. Vừa trông thấy chiếc ví, anh gác cổng kêu lên, “Khoan đã! Đây là chiếc ví của ông Goldstein. Tôi có thể nhận ra nó bất cứ đâu nhờ vào sợi dây nơ này. Ông cụ thường hay làm mất ví. Ít nhất ba lần tôi tìm thấy chiếc ví trong hội trường này.”
- Ông Goldstein là ai vậy? – Tôi hỏi mà có cảm giác tay mình run lên.
- Ông sống ở tầng tám. Chắc chắn đây là ví của Michael Goldstein. Chắc ông cụ đã làm rơi nó trên đường đi dạo.

Tôi cám ơn anh rồi chạy vội đến phòng y tá để kể cho cô y tá trực ban những gì anh gác cổng vừa bảo. Chúng tôi trở lại thang máy lên tầng tám. Tôi thầm cầu nguyện ông Goldstein vẫn còn thức.

Chúng tôi bước vào căn phòng duy nhất còn sáng đèn. Một người đàn ông đang ngồi đọc sách. Cô y tá đến hỏi ông có làm mất chiếc ví hay không. Ông Goldstein ngước lên với vẻ ngạc nhiên, rồi lần tìm túi sau của mình và nói, “Ồ, nó lại bị mất rồi!”
- Chàng trai này đã tìm thấy chiếc ví và chúng cháu nghĩ có lẽ là của ông.
Tôi trao cho ông Goldstein chiếc ví, vừa trông thấy nó, ông cụ mỉm cười nhẹ nhõm rồi nói:
“Đúng nó rồi! Chắc ông đánh rơi nó chiều nay. Này cháu ông muốn thưởng cho cháu một món gì đó.”
- Không cần đâu thưa ông. – Tôi đáp và nắm lấy tay ông cụ – Nhưng cháu muốn kể với ông một việc. Cháu đã đọc bức thư bên trong với hy vọng tìm thấy chủ nhân của chiếc ví.
Đột nhiên nụ cười trên gương mặt ông cụ tắt ngấm.
- Cháu đã đọc lá thư đó à?
- Không chỉ đọc lá thư, cháu còn biết được bà Hannah hiện đang ở đâu nữa.
Ông xúc động nắm chặt tay tôi:
- Hannah? Cháu biết Hannah ở đâu à? Cô ấy khỏe không? Còn xinh đẹp như trước không? Làm ơn, làm ơn cho ông biết đi!
- Bà ấy khỏe… vẫn xinh đẹp như khi ông biết bà. – Tôi đáp khẽ.
- Cháu cho ông biết nơi ở của cô ấy được không? Sáng mai ông muốn gọi điện cho cô ấy. – Giọng ông run run, gần như thầm thì. – Cháu biết không, ông yêu Hannah đến nỗi khi nhận được lá thư này, ông có cảm giác cuộc đời mình cũng chấm dứt từ đó. Ông chưa từng kết hôn. Ông chỉ yêu một mình cô ấy thôi…
- Ông đi với cháu nhé. – Tôi nói.
Chúng tôi đi thang máy xuống tầng ba. Sảnh đã tắt đèn, chỉ còn một hai ngọn đèn thắp sáng dẫn lối chúng tôi đến phòng sinh hoạt chung. Nơi đó, Hannah vẫn ngồi một mình xem tivi.
Cô y tá bước lại gần chỗ của bà.
- Bà Hannah. – Cô nói nhỏ, chỉ tay về phía Michael đang đứng đợi ở cửa. – Bà có biết người này không?
Chỉnh lại gọng kính, bà nhìn một chút nhưng không nói lời nào. Michael khẽ lên tiếng, dường như chỉ là thì thầm:
- Hannah, anh là Michael đây. Em còn nhớ anh không?
Bà thở mạnh:
- Michael ư? Em không tin nổi! Michael! Đúng là anh rồi! Michael của em!
Ông bước chầm chậm tới chỗ của bà, và họ ôm chầm lấy nhau.
Ba tuần sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ viện dưỡng lão. “Chủ nhật này anh có thể sắp xếp để đến đây dự lễ cưới không? Ông Michael và bà Hannah sẽ trao nhẫn cưới cho nhau!”
Một đám cưới tuyệt vời! Tất cả mọi người ở viện dưỡng lão đều tham dự. Bà Hannah mặc một chiếc áo đầm dài màu be nhạt, gương mặt ngập tràn hạnh phúc. Cụ Michael mặc một bộ vét màu xanh đậm, hãnh diện sánh bước bên cô dâu của mình.

Một kết thúc đẹp cho câu chuyện tình kéo dài gần sáu mươi năm! ❤️

Theo: The Wallet

Vui lòng đăng nhập để thích, bình luận hoặc chia sẻ!
PhạmHường profile picture
PhạmHường
12 tháng trước - Dịch

NGƯỜI NHÀN RỖI.

Bà nghỉ hưu đã mười mấy năm nay,nhờ ơn trên bà vẫn khỏe, ít ốm đau.Tính bà ưa vận động,không ngồi yên lâu được nên hay kiếm việc để làm.Từ nấu nướng đến lau dọn nhà cửa,kể cả việc tưới cây mỗi sáng...Chẳng có việc gì không đến tay bà.

Nhà ngày càng thêm người (Rể đến,dâu về, các cháu nội ngoại ra đời),nên việc ngày càng nhiều thêm.Ai cũng đi gần như suốt ngày, trừ chiều thứ bảy và ngày chủ nhật.Trẻ con đứa đến trường, đứa vào nhà trẻ; người lớn đến cơ quan công sở.

Bà làm việc từ sáng tới chiều, khi mõi thì nghỉ một chút.Thế nhưng chưa bao giờ nghe bà than vãn điều gì... Bà quen rồi, bà còn cảm thấy vui với công việc của mình nữa là...Mọi người cũng thế,họ quen rồi,họ thấy bình thường, bình thường như một lẽ tất nhiên...

Hôm đó đứa cháu dâu đưa về nhà một cô gái,giới thiệu với bà là bà con ở quê lên thành phố tìm việc.Từ nay cô ấy sẽ ở lại để phụ giúp bà việc nhà cho bà đỡ vất vả.Bà cảm động tấm lòng của cháu dâu và thấy vui khi có người ở cùng.Cô gái trông khỏe mạnh,vui vẻ và dễ thương lắm.

Hai tuần sau, sáng hôm đó trước khi đi làm, người cháu dâu đưa cho bà một phong bì tiền, bảo là đến trưa trả lương cho cô giúp việc, vì chiều nay cô ấy xin được về quê chăm mẹ ốm vài ngày.

Khi dắt xe ra đến cổng, cháu dâu nói nhỏ với bà "Con thấy chị này thật thà và làm được việc, mình đừng sai bảo chị ấy làm nhiêu quá, quá sức người ta bỏ mình sang nhà khác thì uổng, bà nhé.".

Con cháu bảo sao, bà nghe vậy.Bà cười và nói"Ừ,con không phải lo đâu".

Khi cánh cổng nhà khép kín, bà đứng lặng vài giây...Bỗng dưng bà thấy buồn,nỗi buồn kỳ lạ và mới mẻ .Chợt nhìn lại chiếc phong bì tiền lương của cô giúp việc đang cầm trên tay, bà nghĩ khôi hài "Những người làm việc có lương thì có quyền, quyền được làm việc có giới hạn.". Ở nhà bà không có lương, bà chỉ có lương hưu nhận của nhà nước mà thôi.

Bà cười thoáng một chút cay đắng và bước vào bếp.Bà cầm vội chiếc giỏ chuẩn bị đi chợ sáng.

Gió sáng se lạnh , đã cuối mùa thu...

image
Vui lòng đăng nhập để thích, bình luận hoặc chia sẻ!
PhạmHường profile picture
PhạmHường
12 tháng trước - Dịch

NGƯỜI NHÀN RỖI.

Bà nghỉ hưu đã mười mấy năm nay,nhờ ơn trên bà vẫn khỏe, ít ốm đau.Tính bà ưa vận động,không ngồi yên lâu được nên hay kiếm việc để làm.Từ nấu nướng đến lau dọn nhà cửa,kể cả việc tưới cây mỗi sáng...Chẳng có việc gì không đến tay bà.

Nhà ngày càng thêm người (Rể đến,dâu về, các cháu nội ngoại ra đời),nên việc ngày càng nhiều thêm.Ai cũng đi gần như suốt ngày, trừ chiều thứ bảy và ngày chủ nhật.Trẻ con đứa đến trường, đứa vào nhà trẻ; người lớn đến cơ quan công sở.

Bà làm việc từ sáng tới chiều, khi mõi thì nghỉ một chút.Thế nhưng chưa bao giờ nghe bà than vãn điều gì... Bà quen rồi, bà còn cảm thấy vui với công việc của mình nữa là...Mọi người cũng thế,họ quen rồi,họ thấy bình thường, bình thường như một lẽ tất nhiên...

Hôm đó đứa cháu dâu đưa về nhà một cô gái,giới thiệu với bà là bà con ở quê lên thành phố tìm việc.Từ nay cô ấy sẽ ở lại để phụ giúp bà việc nhà cho bà đỡ vất vả.Bà cảm động tấm lòng của cháu dâu và thấy vui khi có người ở cùng.Cô gái trông khỏe mạnh,vui vẻ và dễ thương lắm.

Hai tuần sau, sáng hôm đó trước khi đi làm, người cháu dâu đưa cho bà một phong bì tiền, bảo là đến trưa trả lương cho cô giúp việc, vì chiều nay cô ấy xin được về quê chăm mẹ ốm vài ngày.

Khi dắt xe ra đến cổng, cháu dâu nói nhỏ với bà "Con thấy chị này thật thà và làm được việc, mình đừng sai bảo chị ấy làm nhiêu quá, quá sức người ta bỏ mình sang nhà khác thì uổng, bà nhé.".

Con cháu bảo sao, bà nghe vậy.Bà cười và nói"Ừ,con không phải lo đâu".

Khi cánh cổng nhà khép kín, bà đứng lặng vài giây...Bỗng dưng bà thấy buồn,nỗi buồn kỳ lạ và mới mẻ .Chợt nhìn lại chiếc phong bì tiền lương của cô giúp việc đang cầm trên tay, bà nghĩ khôi hài "Những người làm việc có lương thì có quyền, quyền được làm việc có giới hạn.". Ở nhà bà không có lương, bà chỉ có lương hưu nhận của nhà nước mà thôi.

Bà cười thoáng một chút cay đắng và bước vào bếp.Bà cầm vội chiếc giỏ chuẩn bị đi chợ sáng.

Gió sáng se lạnh , đã cuối mùa thu...

Vui lòng đăng nhập để thích, bình luận hoặc chia sẻ!
PhạmHường profile picture
PhạmHường
1 năm trước - Dịch

SỰ LƯỜI BIẾNG VÀ CHẦN CHỪ CHỈ LÀM CHÚNG TA TỤT LÙI MÀ THÔI!

Chần chừ là sự mất mát lớn nhất trong đời người.
Sự thành công là từng trải qua nhiều thử thách trong cuộc sống.

Muốn trở lên giầu có phải chấp nhận sự cô đơn,thiếu thốn về tình thần.

Sự sung Túc của tuổi già chính là những vất vả bão giông thời tuổi trẻ.

Một người tử tế là chính những thử thách của họ phải trả lời suốt đời bằng bản thân.

Khi quyết định một sự việc gì bạn phải nghĩ đến những thứ chúng ta phải làm và vượt qua.

Sự lười biếng và thiếu mục tiêu thì không bao giờ thành công được,bạn muốn có năng lượng và sự phát triển,tư duy bạn hãy làm và làm.

Bạn muốn trở nên thành c
ông và giàu có bạn phải học hỏi trao đổi kiến thức liên tục, luôn có động lực để chiến đấu không hề sợ hãi.

Chần chừ thiếu tinh thần chiến đấu,thiếu năng lượng,ngồi chờ đợi vận may thì bạn mãi nghèo mà thôi.

Dù bạn ở độ tuổi nào phải biết sức mạnh của mình là gì,sự nhạy bén và trí tuệ,sự ham học hỏi,làm và làm sẽ gúp bạn thành công và trở lên giàu có
White Light Xã Đàn
Kính chúc quý vị ngày mới yêu thương ạ!!!!!
#Ron
#Tacoto
#Whitelightxadan
#Phamhuong

image
Vui lòng đăng nhập để thích, bình luận hoặc chia sẻ!
PhạmHường profile picture
PhạmHường
1 năm trước - Dịch

Có ai còn nhớ về cô phát thanh viên Hương Liên cùng một thời với cô Kim Tiến! Những giọng đọc ấy giờ đã đi vào tiềm thức của những người nghe đài radio và tivi đen trắng
Tôi nhớ ngày đó còn bé lắm,mỗi buổi tối có bản tin thời sự là tôi trực ngồi xem tivi,xem hết những bài đọc của các cô mà không muốn rời màn hình
Mới thế mà đã qua mấy chục năm rồi tôi mới được gặp cô ngoài đời thực.Cô không còn sống ở Hà Nội,mỗi lần ra chơi cô đều gọi những người bạn thân đến gặp gỡ vui vẻ
Tôi rất may mắn được cô trao niềm tin ,được làm đẹp cho cô,tôi rất vui khi được làm đẹp cho một trong những giọng đọc huyền thoại của Đài Truyền Hình Việt Nam
Chúc cô luôn mạnh khoẻ sống vui bên con cháu và mỗi lần ra Hà Nội cháu lại được gặp cô ah!

imageimage
+4
imageimageimage
Vui lòng đăng nhập để thích, bình luận hoặc chia sẻ!
  • Chi tiết
  • 497 bài đăng

  • Nam
  • Album ảnh
  • Album ảnh
    1
  • Tacoto
  • Bạn bè
  • Bạn bè
    255
  • Đường Quốc
    Đồng thị l
    Đỗ Đình Đi
    Đỗ Thanh T
    Đỗ Phương
    đinh trọng
    Đinh Hằng
    PhươngThảo
    Đặng Viết
  • Xem thêm
  • Thích
    5
  • Ron Intern
    Yêu Con -
    GeneralsRo
    tuongvingu
    Content ma
  • Xem thêm
  • Hội nhóm
    23
  • Học Tiếng
    playerunkn
    Nhóm phát
    nhóm em
    YeuXe
    nhombao
    Test Creat
    KIDSSUN VI
    CHA MẸ YÊU
Language

© 2023 Tacoto

  • Giới thiệu
  • Blog
  • Liên hệ
  • Dành cho lập trình viên
  • Thêm
    • Chính sách Bảo mật
    • Điều khoản Sử dụng & Chính sách Bảo mật

Báo cáo người này

Quan trọng!

Bạn có chắc muốn xóa thành viên này khỏi gia đình?

Bạn đã ghẹo Huonggiaucog

Thành viên mới vừa được thêm vào gia đình thành công!

Cắt ảnh đại diện

avatar

Plase insert your url

Xác nhận Xóa

Bạn có chắc xóa khóa học của mình


  • Trang chủ
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách Bảo mật
  • Điều khoản Sử dụng & Chính sách Bảo mật
  • Blog
  • Dành cho lập trình viên
Language

© 2023 Tacoto

Đã báo cáo xấu bình luận này.

Bài đăng đã được thêm thành công vào dòng thời gian của bạn!

Bạn đã đạt giới hạn 5000 bạn bè!

Lỗi dung lượng: File bạn tải lên lớn hơn dung lượng cho phép (244 MB) và đã bị từ chối.

Lỗi tải lên file: định dạng tệp không được hỗ trợ.

Hệ thống đã phát hiện một số nội dung người lớn trên hình ảnh bạn đã tải lên, do đó hệ thống đã từ chối nội dung tải lên của bạn.

Chia sẻ lên nhóm

Chia sẻ lên trang

Chia sẻ cho bạn bè

Language
  • English
  • Vietnamese