TIM ĐẾN TIM - CON ĐƯỜNG NGẮN NHẤT VÀ NHANH NHẤT ĐỂ ĐI

SỰ CHO ĐI CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẠM ĐẾN TIM CỦA TÔI

Năm nay tôi 25 tuổi, đã 7 năm rời xa vòng tay chở che của cha mẹ để tôi hòa vào cuộc sống bộn bề ngoài kia. Cuộc sống này nó thật muôn màu! Tôi đã từng gặp màu hồng, màu xanh, màu đen, màu xám và có lúc mắt tôi bị nhòe đi chả nhìn rõ đó là màu gì nữa.


Tôi nhớ như in năm ấy, khi tôi bị sốt trong đêm. Không biết cha mẹ có ngủ hay không mà cứ tí là thay khăn đắp lên trán tôi, cứ tí lại sờ trán tôi. Tôi thì cứ ngủ mê man. Bên tay tôi có tiếng "Cẩm ơi! Dậy đi con, dậy ăn miếng cháo đi con, Cẩm ơi! Dậy uống thuốc đi con, uống miếng nước đi con" 
Có thể là đã quen sống trong tình yêu thương của cha mẹ rồi nên khi được chăm sóc như vậy tôi cảm thấy bình thường.


Cho đến khi năm tôi lên Thành Phố ở trọ, chỉ là sốt nhẹ thôi. Mà tôi cứ nhớ tới hình ảnh ấy, giọng nói ấy.. rồi nước mắt nó cứ đua nhau tuôn ra. Những giọt nước mắt tuổi thân hòa cùng những giọt hạnh phúc, rất rất hạnh phúc khi tôi đã có được điều đó và tôi sẽ mãi trân trọng nó. Chợt nhận ra đã lâu lắm rồi tôi không được gọi "Cha ơi! Mẹ ơi!" Hai chữ tưởng chừng như đơn giản lắm, mà giờ với tôi sao khó như thế. Đã bao lâu rồi bạn chưa từng gọi "Mẹ ơi, Cha ơi"?


Và đêm hôm nay tôi được nghe lại giọng nói ấy, mà không phải từ cha tôi, mẹ tôi, cũng chẳng phải là người họ hàng bà con gì với tôi, ấy vậy mà lời nói ấy lại đi thẳng vào tim tôi.
"Thầy Bạo đây! Sao chị chưa ngủ nữa, nào chị ngủ đi nào!
Thầy Bạo đây, thầy đây! Em thẳng chân ra nè, tay em nè.. em nằm ngửa ra nè.
Thầy Bạo đây, có thầy đây rồi..."
Cái giọng nói ấm áp đầy tình yêu thương phát ra từ người đàn ông ấy suốt cả đêm, ông đến bên từng người một và chỉnh giấc ngủ cho hơn hai trăm con người. Nói thì các bạn chỉ biết thế thôi, chứ khi nằm ở đó các bạn mới cảm nhận được sự cho đi từ tâm của ông ấy, nó chạm đến tim của từng người, từng người một.
Và nó đã thực sự đánh thức trái tim tôi. Trước đây, tôi đã từng được học sự cho đi từ ông, tôi cảm thấy nó hay và muốn làm theo, nhưng khi gặp trường hợp cần cho đi thì tôi lại nghĩ đến bản thân tôi quá nhiều và kết quả là con số Không, hoặc tôi cho đi nhưng tôi vẫn cảm thấy tiếc. Còn ở thời điểm hiện tại, tôi ko dám khẳng định rằng tôi đã làm tròn điều đó. Nhưng tôi chắc chắn rằng tôi làm điều đó là xuất phát từ trong tâm tôi và tôi rất muốn thực hiện nó.
Khi làm được rồi thì hoa trong lòng nó cứ nở ra, cuộc sống nhìn đâu đâu cũng đẹp, màu hồng nó lại hiện ra nhiều hơn.
Cuộc sống trong tôi từ đó có ý nghĩa hơn rất nhiều!

8 Lượt xem