Bao nhiêu lần Thu đến và đi cũng là bấy nhiêu lần nỗi nhớ đó vừa xuất hiện , vừa dai dẳng .
Chắc có lẽ cái hương vị quá đỗi quen thuộc và luôn ở trong tiềm thức của con người ta. Cộng với bộn bề cuộc sống chỉ khi khí tiết mùa Thu về mới đánh thức sự giằng xé của bản thân với tiềm thức . Ai đã từng muốn được chạm lại quá khứ , ai từng khao khát muốn chạm lại người thân yêu ấy một lần duy nhất... Trên đời này làm gì có điều đó xảy ra . Vậy mà cái dư vị của Mùa này có thể giết chết tiềm thức của tôi mất. Nó như một con dao sắc bén . Tôi biết nó có thể cứa tận sâu trái tim tôi. Sự tổn thương ấy lại có trong niềm nhớ , đó là những năm tháng tiếng gọi ấy vang vảng mỗi buổi sáng đánh thức tôi đi học , đó là những bữa ăn trưa đã được chuẩn bị xong đợi tôi về , đó là những phần quà đi đâu cũng phải mang về cho tôi, đó là những lúc ngồi sau xe mỗi để đi đến trường ... thấm thoắt đủ lông đủ cánh bay đi học mới có 2 năm xa nhà mà tôi mất đi tất cả . Mất mát thứ gì đó duy nhất trên đời mỗi người là sự mất mát tụt dốc nhanh nhất . Khiến tôi những năm tháng qua sống trong sự hối tiếc . Tôi ước lúc đó tôi đủ lớn để có thể làm được một cái gì đó . Nếu bạn còn cha mẹ xin hãy đối xử với họ thật ân cần và báo Hiếu sớm trước khi quá muộn. Vì cha mẹ chỉ có một trên đời . Họ cho bạn đến với thế giới loài người này là may mắn kiếp của bạn . Vậy mà không ít người lại sống vô tâm , thờ ơ, còn có người thậm chí còn chửi , đánh cha mẹ. Thật bất Hiếu .
Con cảm ơn bố vì bố là người soi sáng con đường cho con từ bé đến bây giờ . Để con tự tin và vượt qua mọi khó khăn . Con ước trên thiên đường của bố luôn vui vẻ , thấy con và ở bên cạnh con.
Yêu Bố của con!
19/10/2020
By Lê Cát Thuỷ