5 NGUYÊN TẮC ĐỂ CÓ MỘT CUỘC ĐỜI THỊNH VƯỢNG
Henry Thach
Nguyên Tắc Thịnh Vượng Thứ Nhất: Tìm một lối đi và đi theo nó, nếu bạn không có mục tiêu và tầm nhìn xa thì bạn sẽ trở nên mất phương hướng và cũng khó để trở nên hạnh phúc.
- Tôi sinh ra ở một tỉnh thuộc miền trung của VIỆT NAM, tôi tốt nghiệp phổ thông vào khoảng cuối thập niên 90 và đầu những năm 2000. Vào những năm 1997-1998, lúc ấy ở quê tôi rất phức tạp, những cám giỗ bủa vây và tôi không muốn bị ảnh hưởng từ nó, tôi cùng đám bạn “cùng chí hướng” thời đó đã hoạch định ra rất nhiều “chiến lược” mong tìm ra một lối đi đúng đắn cho sự phát triển. Và tất nhiên là mọi “chiến lược” đều bất khả thi cho đến đầu năm 2000 tôi có đọc được một bài báo viết về những “anh hùng” Sài Thành đấu tranh để dành lãnh địa, gây dựng sự nghiệp, tôi rất hứng thú với những câu chuyện như vậy. Ngay lúc đó tôi hình dung ra rằng, Miền Nam sẽ là đất mà tôi sẽ dựng nghiệp.
- Câu hỏi đặt ra là “Làm sao để tôi có thể làm được việc đó? Làm sao để tôi có thể trở thành những “người hùng” như những nhân vật mà tôi đã được xem trên mặt báo kia?”. Thời buổi đó chẳng ai trong chúng tôi có tiền để đi lại hay làm bất cứ việc gì, nên tất nhiên vẫn là một lối bí tắc.
- Rồi đến một ngày, có một đội quân thiện chiến làm ngành xây dựng trong làng lúc bấy giờ “chiêu mộ nhân tài” vào Miền Nam chiến đấu, tôi biết rằng cơ hội đã đến. Và tôi quyết định xin phép Thầy tôi (Cha, Bố) cho tôi lên đường vào Nam “khởi sự” nhưng tôi phải thuyết phục lắm ông mới đồng ý cho đi và ông không quên viết cho tôi một “bức tâm thư” dặn dò đủ chuyện, ông sợ tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình rồi lại gây ra tai họa ở chốn “đô thành” vạn dặm. Ông dặn dò rất kỹ càng, hãy luôn ghi nhớ lời ông dạy và cố gắng làm việc chăm chỉ, lương thiện và tử tế để sau này trở thành một doanh nhân có ích cho xã hội, và tôi luôn trân trọng bức thư ông viết ngày ấy như một “Cẩm Nang” khi xa quê.
- Vào đến đất Miền Nam thì trời cũng gần 2h sáng, thế mà tôi vẫn nhìn thấy những ngôi nhà cao chót vót cùng những công trình đang xây dở có ánh đèn chiếu lấp lánh khắp nơi. Càng nhìn ngắm trong lòng tôi lại càng cảm thấy thích thú và hình dung ra những ngày chiến thắng. Tôi tạo cho mình một viễn cảnh rất rõ ràng, tôi mơ mộng rằng những công trình này khi được đặt trên mảnh đất quê hương tôi thì sẽ oai vệ biết mấy. Và cứ thế, tôi làm việc như một cỗ máy trong tổ thợ lúc đó với một vai trò rất này nọ bằng chức danh là “Hotboy phụ hồ”. Bẵng đi một thời gian khoảng hơn nửa năm, với sự cần cù và sáng tạo nên tôi đã được cất nhắc lên một vị trí cao hơn, và cứ thế, cứ thế tôi tưởng như mình sẽ làm được những điều mình muốn chỉ trong một thời gian không xa.
- Nhưng quả thực đời không như là mơ, chuyện không mong muốn cũng xảy đến. Vì tính thương người, vì sự cả nể, vì cái gọi là “tình nghĩa huynh đệ” mà lần đầu tiên tôi đã bước sai một chân xa khỏi giấc mơ của mình. Tuy rằng tôi không để cho người khác bị thiệt thòi, nhưng danh dự và uy tín, lòng tự trọng đã khiến tôi phải từ biệt giấc mơ để đi tìm con đường khởi tạo cho mình một sự nghiệp khác để viết tiếp giấc mơ ấy.
- Rồi một cơ hội nữa lại mở ra với tôi vào khoảng đầu năm 2002, lúc này thì tôi thực sự đã được “diện kiến” những người hùng mà tôi thầm ngưỡng mộ từ lâu. Tôi đặt chân xuống Chợ Cầu Muối bằng một cơ duyên rất tình cờ bởi một anh bạn đồng hương lúc đó đang “cưa vợ” trong nhà chị gái của tôi ở Q7. Chúng tôi chinh chiến được một thời gian và tôi lại “đụng độ” với đám tay chơi nhí khác rồi lại phải rút lui về ở ẩn. Cho đến khi anh trai của tôi xuất hiện và cả hai anh em cùng chiến đấu cho sự nghiệp phồn hưng của gia tộc.
- Bắt đầu từ thời khắc ấy, bất kể công việc gì tôi làm dù có khó khăn nhường nào tôi cũng phải thực hiện và có phải đối mặt với rắc rối thì tôi cũng chẳng cần bận tâm bởi vì tôi biết rõ kế hoạch và giấc mơ của mình. Tôi lên kế hoạch cải thiện thêm thu nhập từ những nguồn thu khác để nhanh chóng thực hiện giấc mơ và luôn luôn nhìn về tương lai để đón chờ ngày chiến thắng..
Còn tiếp.....