Cái thành phố này cũng cô đơn quá đi. Mọi thứ như một dòng chảy tấp nập, vội vã. Mỗi người đều có công việc, trách nhiệm riêng của mình. Người đi đường rảo bước nhanh qua nhau. Dòng xe xô bồ cứ nối đuôi nhau chạy. Đi về đâu hỡi em?
Mình tôi bơ vơ, cô đơn như một kẻ lữ khách đứng ngắm nhìn mọi vật xung quanh. Bên trái là những tòa nhà cao cao, mờ mờ trong những ánh đền điện lờ đờ, nơi đây có nhà "COININCO" cao cao đang đổi màu liên tục. Xa xa là là Vincom với bảng thương hiệu "UNILOQUO" 4 mảnh tối giản màu đỏ hiu quạnh. Trước mắt tôi là bệnh viện, đây là nơi những cung bậc cảm xúc của con người được thể hiện rõ nhất, lòng người tốt hay không nhìn ở đây là ra hết. Khóc, đau khổ, tuyệt vọng hay sung sướng vỡ òa, hạn phúc tràn ngập...
Thành phố bon chen, chật chội, đông đúc, tấp nập, hối hả. Vậy mà sao bao con người cứ thích tụ về đây? Nơi đây có gì nhỉ? Nơi đây đem đến cho ta cái gì? Ta đến đây để làm gì? Ta cần gì ở nơi này? Hay cứ theo dòng người vội vã, mặc đời trôi như cánh bèo...
Xa xa, tiếng ồn ào của những máy móc công trường đang thi công. Dòng xe trên đường cao tốc vẫn chạy. Mọi việc nó vẫn như thế. Thành phố đông người vẫn lướt qua nhau. Con người đang làm gì, chúng ta đang cần gì?