Từ những ngày còn nhỏ, không hiểu từ đâu tôi có tình yêu sâu sắc với đất nước mình đang sống, tình yêu đó kèm cả lòng tự hào, tự hào vì lịch sử hào hùng và cả vì tài nguyên đất nước ta "rừng vàng biển bạc", như thể 1 đứa con tự hào về gia thế giàu có mà nó thấy được
Lớn một chút, tôi lờ mờ nhận ra có gì đó không đúng, đất nước mà tôi yêu thương có vẻ .... nghèo hơn những gì tôi từng biết. Khi tôi thấy người ta khúm núm trước một người nước ngoài, tự nhiên tôi cũng đột nhiên rụt rè trước họ. Khi tôi thấy một ai sính chuộng đồ ngoại nhập, tôi khao khát ước gì mình cũng được tiếp cận đến những điều văn minh ấy. Tôi quên, quên mất một đất nước, đất nước đó ngày ngày môi trường bị hủy hoại, người dân càng ngày càng tham lam.
Trưởng thành, học phát triển bản thân, tôi nhìn thấy đất nước xinh đẹp mà tôi yêu thương vừa vĩ đại vừa đẹp long lanh như 1 viên ngọc quý, tôi biết được người dân nước tôi thật thà, chất phát, và tấm lòng rộng mở. Chỉ có điều, họ bị thứ tư duy tiểu nông nhồi nhét, nên sống vội, sống trái, khiến cho những cuộc đời nhỏ bé cứ ngày càng bé nhỏ trước sự rộng lớn của thế gian.
Tôi mang niềm khắc khoải của mình đi muôn nơi, đến đâu tôi cũng tự hào nói to mình là dân tộc Việt.
Lần đầu tiên được bước chân ra khỏi biên giới, tôi đến Nhật Bản
Trước khi đi, mọi người dặn dò tôi là "người Nhật họ không ưa người Việt đâu" vì người Việt sang đó trộm cắp, và nói dối, gây mất trật tự v.v..... Tôi chỉ để đó như 1 yếu tố để mình quan sát, chứ không hằn thành 1 định kiến trong đầu.
Sang đến Nhật, đi đâu, làm gì, có cơ hội là tôi mặc áo dài, thứ áo dài được dệt từ sợi tơ tằm do giống tằm Việt Nam ăn lá dâu trồng trên mảnh đất quê hương đã nuôi tôi khôn lớn,
Và... người dân Nhật họ ngoái nhìn tôi
Ánh mắt ngoái nhìn đó là ánh mắt thiện cảm hay không thiện cảm, tôi cũng không để ý. Chỉ là tôi cảm thấy hài lòng vì họ đã ngoái nhìn mình, đó là điều tôi muốn. Tôi chú ý trong từng cách hành xử, trong từng hành vi và lời nói của mình, vì tôi biết: Mình đang cư xử thay cho cả một dân tộc.
Một ngày nọ, đang trong ga tàu điện ngầm, tôi chạy vội đến đỡ một cụ già bị ngã, mặc cho 2 tà áo cứ vướng víu vào chân. Bà cụ ngẩng lên nhìn thấy tôi, bà hỏi:
- Betonamu detsuka? (Con là người Việt Nam à?)
- Hai, Betonamu desu ( Dạ, con là người Việt)
Bà chạm vào tay áo của tôi, mỉm cười: Sugoi (Đẹp quá)
Rồi 2 bà cháu mỉm cười chia tay nhau
Thế đấy, tình yêu dân tộc của tôi không ăn to nói lớn, và vô cùng đơn giản như chính những định hướng mà tôi luôn thực hành để sống.
Trong tôi hiện tại, đất nước Việt Nam không hề nghèo, con người Việt Nam không hề nghèo, nên dân tộc chúng ta chẳng có lý do gì lại rụt rè trước người nước ngoài cả. Thậm chí, một ý nghĩ táo bạo xuất hiện trong tôi rằng chúng ta phải khiến cho người nước ngoài phải rụt rè trước người Việt.
Hiện nay, ngồi viết những dòng này, tôi bật cười với những suy nghĩ ngây ngô đó của mình. Trên cuộc đời này, vốn đã chẳng có hơn thua bình thường, mà chúng ta chỉ có hơn nhau ở suy nghĩ và cách sống. Sống đẹp và vì người khác tốt hơn, nhưng ít người chịu chọn. Nên giờ tôi chỉ còn nghĩ cách lan tỏa lối sống đẹp đến cho nhân loại mà thôi.
Tất cả các biên giới chỉ là do lòng người dựng lên. Tôi không quan tâm đến biên giới, tôi chỉ quan tâm đến những điều có thể giúp cho dân tộc Việt đứng thẳng lưng trước cộng đồng quốc tế và tạo giá trị cho nhân loại.