9 NĂM TRONG 4 BỨC TƯỜNG

Những năm tháng chơi vơi dần qua

9 năm nhốt mình trong sự ổn định, trong môi trường của 4 bức tường trong đó chứa sự an phận, luôn làm việc trong trạng thái mong hết giờ, luôn nhìn đồng hồ, mong đến cuối tuần. Mỗi buổi sáng thức dậy trong sự uể oải và chán chường vì phải đi đến chỗ làm. Vẫn là guồng quay cơm áo, gạo, tiền và nhận ra bản thân đang ở tận cùng của sự túng bấn và không tìm được lối ra.

Tự than trách bản thân đã có những quyết định sai lầm để khi nhìn lại là những hậu quả hiện hữu trước mắt. Bản thân quyết định tìm kiếm 1 thứ gì đó rõ ràng hơn có thể thay đổ hiện tại, vẫn luôn tỏ ra tích cực và cho rằng bản thân vẫn ổn , tuy nhiên càng tìm càng cảm thấy mông lung và hoang mang vô cùng.

Khi còn nhỏ điều được dạy chỉ là tìm lấy 1 công việc ổn định, nhưng xã hội thay đổi , mọi thứ cũng thay đổi công việc ổn định không mang lại mức sống và thu nhập như mong muốn. Cv và thu nhập ổn định nhưng giá cả thị trường đâu có ổn định để có thể đáp ứng nhu cầu tối thiểu . Gần nửa đời người mới nhận ra chân lý đó, gần nửa đời người mới bắt đầu học bước lại từng bước, học lại từng thứ, tập lại những thói quen tốt và từ bỏ những thói quen xấu trước đây, là vô vàn những khó khăn trước mắt, là vô vàn những công việc đan xen nhiều lúc tưởng chừng như muốn gục ngã , cảm thấy vô cùng nhỏ bé và vô dụng trong cuộc đời này .

Nguồn động lực to lớn nhất là những người thân yêu, là sự hồn nhiên, ngoan ngoãn của 2 đứa trẻ, niềm hp hiện lên gương mặt người cha và người mẹ già đáng kính. Động lực để bắt đầu mọi thứ dù muộn còn hơn không. Cuộc sống không bao giờ là dễ dàng .

3 Lượt xem